Trước khủng bố ngày 11/9/2001, Danielle là người phụ nữ đầu tiên trở thành đại đội trưởng của tiểu đoàn công binh tác chiến được sắp xếp để tác chiến. Năm 2003, Lữ đoàn được phái tới Iraq thông qua ngả Thổ Nhĩ Kỳ. Nhưng sau đó lại theo Sư đoàn bộ binh thứ 3 đi tới Iraq băng qua Kuwait, sau đó di chuyển từ Kuwait tới Tikrit.
Phân tích tính cách đặc trưng của cung Sư Tử nam. Anh chàng cung Sư Tử tài giỏi, đẹp trai, hào hiệp và trượng nghĩa, trong cuộc sống chàng được rất nhiều người tin tưởng và kính trọng. Cùng xem bài viết dưới đây để tìm hiểu rõ hơn nữa về tính cách đặc trưng của
Tháng tám, ánh mặt trời gay gắt như đổ lửa, nóng đến mức mồ hôi trên trán cuồn cuộn chảy. Mặt trời đã lên cao, xa xa dãy núi sừng sững xanh biếc trùng điệp. Mây mù bốc hơi. Dưới tia khúc xạ chợt xa chợt gần, không biết có phải vì phơi nắng mà đầu óc hơi choáng váng, trong phút chốc phảng phất đặt mình giữa ảo cảnh. "Chu thiếu gia."
Dọc theo đường đi, trong lòng nàng hết lần này tới lần khác cầu nguyện, cũng không dám quay đầu nhìn lại xem sư phụ phía sau có còn thở hay không. Ngay lúc kiệt sức nhất, nàng ngất xỉu trên bậc thềm trước thần miếu Cửu Nghi.
Khoảnh khắc bé gái chạy xe theo sư thầy xin sữa cho em nhỏ 2 tuổi dưới đây là một câu chuyện ấm áp như thế. Khi thấy một sư thầy đang làm thiện nguyện, bé gái này đã đạp xe chạy tới. Khi thấy bé nói 2 tuổi, chị đã vọng gọi sư thầy từ phía xa: "Sư phụ ơi, em
cash. Những câu chuyện về Sư Phụ Lý Hồng Chí trong những ngày đầu Sư phụ truyền công và giảng Pháp ở là những hồi ức đầy ấn tượng và không thể nào quên. Câu chuyện về Sư Phụ Lý Hồng Chí phần1 Hồi ức khó quên năm 1993Câu chuyện về Sư Phụ Lý Hồng Chí phần2Hồi ức về khoảng thời gian trân quý khi Sư Phụ giảng Pháp tại Hồng Kông Những ngày tháng không thể nào quênNăng lực siêu thường của Đại PhápNhững điều không thể nào quênĐiều may mắn của sinh mệnhNhững lợi ích từ tu luyệnÂn Sư không thể nào quên Những ngày tháng không thể nào quên Khoảng thời gian, từ ngày 7 tháng 4 đến ngày 14 tháng 4 năm 1995 là những ngày khó quên đối với các học viên Pháp Luân Công ở Thụy Điển. Sau khi kết thúc giảng Pháp và truyền công ở nước Pháp. Sư phụ Lý Hồng Chí đã đến thành phố Gothenburg của Thụy Điển để tiếp tục truyền công giảng Pháp. Đây là địa phương thứ hai mà Sư phụ Lý Hồng Chí đến truyền công giảng Pháp ở hải ngoại. Sư phụ Lý Hồng Chí với một giọng nói ôn hòa giảng giải cho các học viên về đạo lý phản bổn quy chân; về ý nghĩa của sinh mệnh. Ngài giảng về nguyên lý tu luyện và những chuẩn tắc mà người tu luyện cần phải chiểu theo mà thực hiện. Năng lực siêu thường của Đại Pháp Mãi cho đến tận hôm nay, các học viên có được may mắn tham gia lớp học vào năm đó vẫn còn cảm thấy chấn động khi hồi tưởng lại tình huống lúc bấy giờ. Năm đó có hơn một trăm người đã tham gia khóa học bảy ngày đó. Phần lớn họ đều là người Tây phương. Bà Pirjo là một trong số những người may mắn đó. Bà là một y tá lâu năm của Bệnh viện Gothenburg. Bà nhớ lại “Tôi nhớ có rất nhiều người tham dự lớp học do Sư phụ truyền Pháp ở Gothenburg.” Lúc đó, Sư phụ bảo chúng tôi có thể nghĩ về chỗ thân thể có bệnh; hoặc sự đau đớn hay chỗ nào đó đang có vấn đề. Tôi từng bị bệnh đau lưng trong nhiều năm và nó khiến tôi rất khó ngủ. Khi tôi vừa nghĩ đến đây thì đột nhiên một luồng gió xuyên qua phía sau lưng rồi tiến nhập vào trong thân thể. Bỗng nhiên tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng, cơn đau luôn bám theo tôi đột nhiên biến mất. Tôi minh bạch và cảm nhận được sự siêu thường và lực lượng lớn mạnh của Đại Pháp”. Những điều không thể nào quên Lúc đó, để cho mọi người có thể nghe rõ ràng và dễ hiểu hơn. Sư phụ Lý Hồng Chí đã vừa giảng về kết cấu của vũ trụ vừa vẽ nó lên bảng. Bà Pirjo nói “Sư phụ nói cho chúng tôi rất nhiều điều liên quan đến vũ trụ và những điều mà tôi đã tìm kiếm suốt cả một đời. Sư phụ giảng về nhân sinh, về nguồn gốc và ý nghĩa của sinh mệnh; Sư Phụ giảng về đạo lý phản bổn quy chân và những sự việc cần phải làm trong cuộc sống.” Bà Pirjo nói “Sư phụ nói chúng ta tu luyện để tìm về Chân-Thiện-Nhẫn; tìm về bản tính thiện lương nhất, thuần khiết nhất và căn bản nhất của linh hồn chúng ta. Sư Phụ nói đó chính là toàn bộ ý nghĩa của cuộc đời.” Sư Phụ hướng dẫn luyện công tại lần giảng Pháp ở Thụy Điển tháng 4 năm 1995 ảnh Sư Phụ hướng dẫn luyện công tại lần giảng Pháp ở Thụy Điển tháng 4 năm 1995 ảnh Bà Pirjo hồi tưởng lại “Sư phụ còn nói chúng ta sẽ đột nhiên xuất hiện các loại khảo nghiệm; phải không ngừng tu chính bản thân; không ngừng thăng hoa để có thể quay trở về nơi nguyên lai nhất của sinh mệnh chúng ta. Sư phụ còn dạy chúng tôi không cần phải sợ hãi khó khăn; cần phải tu xuất tâm từ bi, nhẫn chịu với những tình huống khó khăn đó; cần phải lấy thiện đãi người dù ở bất cứ nơi đâu cũng luôn phải đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ cho họ. Điều này thật sự vô cùng quan trọng đối với một người tu luyện.” Điều may mắn của sinh mệnh Bà Pirjo xúc động nói “Lúc chúng tôi đi vào hội trường, mọi người đều rất cảm động về sự quan tâm của Sư phụ dành cho chúng tôi. Sư phụ biết chúng tôi đều là những người Tây phương, nên Sư phụ luôn nhẫn nại giải đáp tất cả các vấn đề mà chúng tôi nêu ra” Bà Pirjo nhớ lại “Tôi còn nhớ như in khi Sư phụ giảng về pháp lý thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, tôi đã hỏi Sư phụ rằng Chúng con đều đã từng làm những việc bất hảo, vậy thì Đại Pháp có thể cứu giúp con không?’ Sư phụ nhìn tôi và nói Có thể, Đại Pháp có thể giúp chư vị, bao gồm cả những việc chư vị đã làm mà chư vị không còn nhận biết trong nhiều đời quá khứ.’ Những lợi ích từ tu luyện Bà Pirjo nói tiếp “Ở lớp giảng đó, tất cả chúng tôi đã cùng nhau luyện công; mọi người đều cảm nhận được trường năng lượng mạnh mẽ đang bao quanh lớp học; ai ai cũng đều tràn đầy sức sống. Lúc đó, tôi đã được tiêu nghiệp và xuất hiện trạng thái như bị cảm mạo. Nhưng trạng thái đó cũng mất đi rất nhanh chóng. Sau đó, tôi cảm thấy tinh thần thật thoải mái, thân thể nhẹ nhàng và tràn đầy năng lượng. Đã lâu rồi tôi chưa từng có cảm giác thân thể nhẹ nhàng và dễ chịu như vậy. Thật sự là quá thần kỳ! Trong tâm tôi tràn đầy sự cảm ân đến Sư Phụ và thấy mình là người quá may mắn! Tôi vĩnh viễn không thể nào quên những ngày tháng tốt đẹp đó.” Bà Pirjo là y tá của Bệnh viện Gothenburg là người được nghe Sư Phụ giảng Pháp tại Thụy Điển vào tháng 4 năm 1995 ảnh Minhhue. Bà Pirjo nói “Tôi đã tu luyện hai mươi lăm năm. Tôi luôn luôn cố gắng tu luyện thật tốt bản thân và làm theo lời dạy của Sư Phụ; tôi luôn luôn nghĩ cho người khác. Hàng ngày tôi tĩnh tâm đọc sách Đại Pháp, đả tọa luyện công. Từ đó thân thể được cải biến và tinh thần cũng không ngừng được thăng hoa. Trong hoàn cảnh khó khăn nào thì tâm thái bình thản được hiển lộ ra một cách rất tự nhiên. Người tu luyện chúng ta trong khó khăn thì coi đó là để tu luyện bản thân; luôn dùng từ bi để đối đãi với người. Đại Pháp đã dạy tôi vĩnh viễn cần phải tận sức làm được như vậy.” Ân Sư không thể nào quên Bà Pirjo nói “Mỗi lần nghĩ về quá trình tu luyện, tôi luôn xúc động và không thể cầm được nước mắt. Sư phụ luôn ở bên cạnh âm thầm bảo hộ cho chúng ta. Mỗi lần tôi không còn tinh tấn thì Sư Phụ luôn an bài cho tôi nhận được sự trợ giúp của các đồng tu. Sư phụ với lòng từ bi vô tận luôn âm thầm lặng lẽ trợ giúp học viên. Trong sâu thẳm sinh mệnh của mỗi học viên sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được lòng từ bi phổ độ của Sư Phụ. Nguồn Minh Huệ
Một học viên Pháp Luân Đại Pháp người Trung Quốc đang sinh sống tại Mỹ Quốc đã viết lại những hồi ức về Sư Phụ Lý Hồng Chí, khi bà được theo Sư Phụ khắp nơi ở Trung Quốc để nghe Ngài giảng Pháp. Tiếp theo phần 3 Vào ngày 21/12/1994, khóa giảng Pháp lần thứ 5 ở Quảng Châu tỉnh Quảng Đông được bắt đầu. Đó là khóa giảng Pháp cuối cùng được tổ chức ở Trung Quốc. Vào thời gian đó. Pháp Luân Công đã rất phổ biến và mọi người đến từ khắp nơi trên đất nước để tham dự khóa học, thậm chí là từ các tỉnh vùng đông bắc xa xôi và Khu tự trị Tân Cương Uighur. Họ đến để đắc Pháp, là điều mà họ coi là quan trọng nhất trong cuộc đời. Những người được nghe Sư Phụ giảng Pháp là một cơ duyên lớn laoSư Phụ giảng Pháp tại Quảng Châu lần thứ haiNóng lòng để được nghe Sư Phụ giảng PhápĐược theo Sư Phụ và thấy được tâm vì chúng sinh và sự vĩ đại của Sư PhụĐược theo Sư Phụ và được nghe Ngài giảng Pháp là một cơ duyên khó gặp Những người được nghe Sư Phụ giảng Pháp là một cơ duyên lớn lao Thực sự là đã có rất nhiều câu chuyện cảm động. Một số người đến rất sớm và chỉ mang theo một số tiền nhỏ để tiêu. Nên họ phải giảm tiền ăn hàng ngày xuống chỉ còn có 2 nhân dân tệ. Ở một thành phố như Quảng Châu thì số tiền đó có lẽ không thể đủ cho một bữa ăn đạm bạc cho một người. Một số học viên từ Bắc Kinh thấy thế đã cho họ mỗi người 100 nhân dân tệ. Một cô gái đến từ vùng đông bắc không có thu nhập, bởi công ty nhà nước nơi cô làm việc cùng với một số công ty công nghiệp khác đã tuyên bố phá sản. Cô ấy phải đi bán rau kiếm tiền để có thể đến tham dự khóa giảng Pháp. Với số tiền nhỏ đó, cô ấy vẫn còn giúp đỡ được những người khác tham dự khóa học. Thật là tốt. Có hai anh em trai ở tỉnh xa đến và mang theo cả chăn đắp, họ sống như những người vô gia cư, chỉ dựa vào đồ ăn mà mọi người cho họ. Đến đêm họ phải ngủ ở ngoài đường, dưới đủ loại thời tiết. Sư Phụ giảng Pháp tại Quảng Châu lần thứ hai Nghe nói rằng hơn 5000 người đã đến tham dự khoá giảng, những người đến cuối cùng đã không mua được vé. Trước khi bài giảng thứ nhất bắt đầu buổi đầu tiên, trước cổng nhà thi đấu là một biển người, trong số họ, khoảng 500 người là không có vé, một số học viên từ Bắc Kinh đã đưa cho họ tấm vé của mình. Khi các tấm vé được trao tay nhau, cả người cho và người nhận và những người đứng xung quanh đều rơm rớm nước mắt. Sau khi khóa học bắt đầu những người không có vé vẫn đứng ở trước cổng nhà thi đấu rất đông. Cảnh tượng đó đã làm cảm động sâu sắc đến những nhân viên của nhà thi đấu, khiến họ đặc cách mở cửa một khu nhà ở gần đó và lắp cả máy thu hình tại chỗ để mọi người có thể xem Sư Phụ giảng Pháp. Nóng lòng để được nghe Sư Phụ giảng Pháp Khóa giảng thứ 5 ở Quảng Châu đặc biệt lớn, có thể thấy rằng mọi người nóng lòng để được nghe Sư Phụ giảng Pháp. Ý thức của chúng sinh đã được thức tỉnh và sự kính trọng của họ đối với Sư Phụ là không có ngôn từ nào có thể diễn tả được. Một hôm, các học viên đến rất sớm đứng yên lặng ở hai bên hành lang giữa cổng nhà thi đấu và hội trường. Đám đông không còn chừa lại chỗ trống nào ở trong nhà thi đấu, ngoại trừ hành lang để Sư Phụ đi vào. Sư phụ giảng Pháp ở Quảng Châu năm 1994 ảnh Minh Huệ. Khi Sư Phụ đến, tất cả học viên chào đón Sư Phụ rất trọng thể, sự kính trọng của học viên đối với Sư Phụ đã khiến cho những nhân viên nhà thi đấu rất cảm động. Họ hỏi các học viên “Sư Phụ của các vị là người như thế nào? Chúng tôi chưa bao giờ thấy có một người nào được mọi người kính trọng như vậy”. Khóa giảng Pháp lần thứ 5 ở Quảng Châu đã rất khích lệ các học viên. Tất cả mọi người đều quyết tâm tu luyện đến cùng. Được theo Sư Phụ và thấy được tâm vì chúng sinh và sự vĩ đại của Sư Phụ Đó là khóa giảng cuối cùng của Sư Phụ được tổ chức ở Trung Quốc. Trong vòng chỉ có vài năm, Pháp Luân Công đã rất phổ biến ở Trung Quốc. Đến tham dự khóa giảng thứ 5, có rất nhiều người đến từ Mỹ, Hồng Kông, và một số nước Châu Âu. Những người này sau khi trở về nước đã trở thành những học viên đầu tiên ở địa phương họ, và sau đó họ đã làm rất nhiều việc để quảng truyền Pháp ra khắp thế giới, đóng góp rất nhiều cho Đại Pháp. Nhớ lại hành trình tu luyện của mình trong 8 năm qua, tôi rất vui mừng vì cơ hội được sống trong giai đoạn mà Đại Pháp được truyền rộng, được trực tiếp nghe Sư Phụ giảng Pháp dạy công. Đây đúng là một cơ duyên khó gặp! Nhiều người cũng nói với tôi rằng, tôi đã quá may mắn. Trong quá trình tu luyện của tôi, sau khi chịu khổ, tôi cảm thấy rất rõ ràng là những vật chất dơ bẩn đã được loại bỏ khỏi thân thể của tôi. Giờ đây thân thể tôi tràn đầy sức sống, cuộc sống của tôi luôn tràn đầy hạnh phúc. Tôi có thể nhìn thấy một tương lai tươi đẹp đang mở ra trước mắt. Sư Phụ đã dẫn dắt những đệ tử của mình để trở thành những người tốt trong xã hội, dẫn dắt họ tu luyện trong Đại Pháp, để đề cao cả về thể chất lẫn tinh Phụ đã phải chịu đựng rất nhiều khổ nạn để truyền Pháp, Ngài đã vì đệ tử của mình mà phải chịu rất nhiều nghiệp lực. Sự cao thượng và vĩ đại của Sư Phụ là không thể nói hết được nếu dùng ngôn ngữ của loài người. Được theo Sư Phụ và được nghe Ngài giảng Pháp là một cơ duyên khó gặp Hành trình được theo Sự Phụ và nghe Ngài giảng Pháp là một cơ duyên không gì so sánh được trong cuộc đời tôi. Những ngày tháng đó đã để lại cho tôi rất nhiều hồi ức đẹp đẽ không thể nào quên về Sư Phụ. Theo Minh Huệ
Một học viên Pháp Luân Đại Pháp người Trung Quốc đang sinh sống tại Mỹ Quốc đã viết lại những hồi ức về Sư Phụ Lý Hồng Chí, khi bà được đi theo Sư Phụ khắp nơi ở Trung Quốc để nghe Ngài giảng Pháp. Tiếp theo Phần 1 Vào tháng 4/1994, tôi quay trở lại Bắc Kinh sau khóa giang lần thứ 2 tổ chức ở thành phố Hợp Phì. Tôi ngồi ở trong giường cả ngày lẫn đêm bởi vì tôi đã thực sự kiệt sức. Khóa học tiếp theo được tổ chức ở Trường Xuân, quê hương của Sư Phụ. Được đến thăm quê của Sư Phụ là một mơ ước lâu nay của tôi. Tham dự khoá học ở Trường Xuân Khi tàu đến Trường Xuân, các học viên ở đó cầm các biển hiệu và thay nhau chào đón các học viên từ nơi khác đến. Chúng tôi vào ở một khách sạn tương đối xa trung tâm thành phố bởi vì ở đó đỡ đắt đỏ hơn. Chúng tôi đều rất phấn khởi và chú ý nhìn khi ngồi trên xe buýt. Một học viên ở địa phương đến đón chúng tôi chỉ về phía một tòa nhà và nói “Hãy nhìn kìa “Sư Phụ là ở một trong những căn hộ của toà nhà đó!” Chúng tôi nhìn theo tay của cô ấy và nhìn thấy một tòa nhà xây bằng gạch mộc không có trang trí hào nhoáng gì cả. Tòa nhà có khoảng 4 đến 5 tầng. Tôi nghĩ, “Sư Phụ sống ở nơi như vậy, mặc dù Ông có những khả năng siêu phàm, thật là một điều hiếm thấy.” Chúng tôi cảm thấy một sự ngưỡng mộ và tôn trọng tràn đầy đối với Sư Phụ và im lặng nhìn chăm chăm vào tòa nhà. Toà nhà nơi có căn hộ Sư Phụ ở tại Trường Xuân ảnh Khóa học được tổ chức ở giảng đường Minh Phóng Cung của trường Đại học Cát Lâm. Vì có nhiều học viên đến từ các thành phố khác, Sư Phụ tổ chức hai buổi buổi thứ nhất từ 9 cho đến 11 giờ sáng, và buổi còn lại từ 7 cho đến 9 giờ tối. Tôi mua một chiếc vé cho lớp học buổi sáng nhưng không thể mua vé cho lớp học buổi tối. Sau lớp học, tôi cảm thấy buồn khi quay trở lại khách sạn. Ngày hôm sau, tôi đứng ở bãi cỏ ngoài giảng đường và chờ đợi cho đến khi lớp học buổi tối bắt đầu với một hy vọng là có thể mua được một tấm vé. Đột nhiên, một học viên ở bên cạnh tôi nói, “Có ai cần vé không?” Tôi ngay lập tức cầm lấy chiếc vé và đưa tiền cho cô ấy, và tôi vui mừng bước vào giảng đường. Vừa đúng lúc tôi chuẩn bị ngồi xuống, một học viên lâu năm mà tôi biết chạy đến chỗ tôi và nói “Tôi đang đi tìm chị”. Tôi nghĩ “Vậy là tôi không thể giữ tấm vé được nữa rồi.” Đúng như tôi dự đoán, chị ấy nói với tôi rằng một học viên từ Thanh Hải mới đến học lần đầu và không hiểu tiếng phổ thông lắm. Cô ấy muốn nghe lại bài giảng và bởi vì tôi là một học viên lâu năm hơn, tôi có thể nhường vé cho cô ấy. Tôi buồn bã đưa cho cô ấy tấm vé và bước ra khỏi giảng đường. Chỗ ngồi đã có người ngồi và lớp học đã bắt đầu nhưng những học viên không có vé như tôi vẫn còn phải đứng ở ngoài. Tối hôm đó có một buổi dạ hội khiêu vũ ở tầng hầm của giảng đường Minh Phóng Cung. Ai cũng có thể vào giảng đường bằng cửa bên cạnh bằng cách mua vé để vào tham dự dạ hội khiêu vũ nhưng không ai làm như vậy. Một thanh niên từ thành phố Thiên Tân nói “Nếu chúng ta dùng thủ đoạn đó thì chúng ta sẽ không thể đắc được gì cả ngay cả khi chúng ta có vào được giảng đường.” Sau đó tôi nghe thấy người soát vé ở cửa đã cảm động quá khi thấy sự kiên nhẫn của các học viên nên đã cho tất cả vào. Một vòng tròn Pháp Luân xuất hiện trong một buổi luyện công của các học viên Pháp Luân Công ảnh Khách sạn chúng tôi ở cách xa trường Đại học Cát Lâm. Hồi đó, giá vé xe buýt vẫn còn rất thấp – ít hơn một nhân dân tệ. Một số học viên rời khách sạn để đến lớp học rất sớm vào buổi sáng. Một lần tôi hỏi một học viên là tại sao anh ấy không đi xe buýt trong khi khoảng cách lại tương đối xa. Anh ấy nói anh ấy muốn tiết kiệm tiền để có thể tham dự một khóa nữa. Tôi đã rất cảm động về điều đó. Đây là khóa cuối cùng Sư Phụ giảng ở Trường Xuân. Vào cuối khóa học Sư Phụ nói gì đó với mọi người ở thành phố quê hương mình một cách rất chân thành và từ bi và tất cả mọi người cảm động và khóc. Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng đồng hồ nữa là xe buýt chuyển bánh nhưng tất cả mọi người vẫn muốn nghe Sư Phụ nói mà không muốn rời. Tham dự khoá học ở Thành Đô Tôi nghe thấy rằng Sư Phụ sẽ tổ chức một khóa giảng ở Thành Đô ngày 29 tháng 5 ngay sau khi khóa giảng ở Trùng Khánh. Tôi biết rằng không có điểm luyện công ở Thành Đô bởi vì chưa có khóa giảng nào được tổ chức ở đó cho đến nay. Tôi thấy Sư Phụ làm việc rất vất vả trong chuyến đi đó. Trong khi đi giảng ở Thiên Tân, Sư Phụ ở tại một khách sạn giá chỉ có hơn 20 nhân dân tệ mỗi ngày. Thậm chí phòng tắm của khách sạn còn không có vòi hoa sen. Chúng tôi trở về nhà và nghỉ ngơi sau lớp học, tuy nhiên vẫn có một số người đến nơi Sư Phụ ở và xin Ngài chữa bệnh cho người nhà của họ. Họ đã không nghe theo lời Sư Phụ, trong khi những người khác thì luôn mong Sư Phụ có thể nghỉ ngơi thêm một chút. Hồi đó, chồng tôi đang làm việc ở Thành Đô. Tôi nghĩ tôi có thể tận dụng dịp này để xem xem tôi có thể giúp đỡ được gì không nên tôi đã đến Thành Đô. Ngày hôm đó, Sư Phụ đi bằng tàu hỏa, có nhiều học viên cũng đã đi cùng Sư Phụ từ Trùng Khánh. Lúc đó là cuối tháng 5 và thời tiết rất nóng nực. Những nguời đang giúp đỡ Sư Phụ mang những quyển sách Pháp Luân Công, ai nấy mồ hôi chảy ròng ròng. Hội Khí công điều một chiếc xe taxi đến, Sư Phụ bảo những người mang sách hãy lên taxi. Chồng tôi đã lái xe ô-tô của mình đến cổng ga xe lửa để đón Sư Phụ. Ngay sau khi chồng tôi lái xe ra khỏi chỗ đỗ, thì nhiều xe khác tự nhiên từ đâu xuất hiện làm tắc đoạn đường giao nhau ở trước cửa ga xe lửa. Anh ấy đã rất cố gắng để đưa Sư Phụ trở về chỗ ở một cách nhanh nhất. Cuối cùng thì anh ấy cũng đã thoát ra khỏi được chỗ tắc đường. Cũng do tắc đường mà Sư Phụ đã phải đứng chờ ở trước cửa ga xe lửa hơn 40 phút. Tôi cảm thấy rất buồn vì chuyện này trong nhiều ngày. Sau đó Sư Phụ nói rằng đó là can nhiễu và rằng Sư Phụ đã gặp phải rất nhiều những sự việc can nhiễu như vậy trước kia. Khóa học ở Thành Đô được tổ chức ở một phòng họp của khách sạn. Sư Phụ không bao giờ quảng cáo cho khóa giảng. Có nhiều khóa học khí công khác trong vùng mà mọi người đã không chú ý nhiều lắm. Vào ngày đầu tiên của khóa học, phòng họp đã không kín hết chỗ. Tuy nhiên, số người đã tăng lên bất ngờ sau khi khóa học bắt đầu. Vào buổi cuối cùng, có hơn 800 người đã tham dự lớp học. Hàng ngày chồng tôi lái xe đưa Sư Phụ trở về khách sạn sau buổi giảng. Tôi rất vui là chúng tôi có thể giúp đỡ Sư Phụ một chút. Khi Sư Phụ đi các nơi để giảng Pháp, Ông phải sắp xếp hành trình cho chính mình cũng như đồ ăn và chỗ ở. Sư Phụ phải làm rất nhiều Thành Đô, tôi đã đi đến nhiều nơi với Sư Phụ. Vào ngày đầu tiên chúng tôi đi đến Chùa Văn Thù Viện, đó là một tu viện. Chúng tôi thấy, đi sau xe của chúng tôi có một số xe khác, có một thương gia người Hồng Công cũng đi cùng xe với chúng tôi Ông ấy đã chờ đợi ở Thành Đô khi ông nghe tin khóa học sẽ được tổ chức ở đó. Bởi vì ông ấy khó hiểu tiếng phổ thông khi nghe giảng nên Sư Phụ đã giải thích cho ông ấy trong chuyến đi. Sau khi chúng tôi ra khỏi xe, chúng tôi nhìn thấy bốn vị thần hộ vệ của Phật. Sư Phụ quay lại nói với tôi “Họ đều ở đó trong khi tôi đang giảng”. Tôi nói “Tại sao họ lại trông xấu xí như vậy ạ?” Sư Phụ nói “Họ có nhiều quyền uy lắm”. Hồi đó, các ngôi chùa rất là loạn và đầy cáo và các sinh mệnh tà ác khác. Sư Phụ đã quét sạch bọn chúng khỏi các nơi mà Ông đến và Ông chỉ cần phẩy tay một cái là đủ. Các học viên Phap Luân Đại Pháp xếp chữ Đại Pháp vĩ đại ở núi Nhạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên 1998 ảnh Một vài ngày sau đó, Sư Phụ đi đến núi Thanh Thành. Các trưởng trạm phụ đạo của các thành phố Đại Liên, Quý Châu, Vũ Hán và các hoc viên khác đã đi cùng với Sư Phụ. Trong chuyến đi đó, tôi đột nhiên hiểu ra một câu nói cổ “Đồi không cao cũng không thành vấn đề, bởi vì nếu có thần ở đó thì đã là kỳ diệu rồi.” Với tình trạng sức khỏe như của tôi, tôi cũng vô cùng ngạc nhiên là mình có thể leo lên núi và lại leo xuống. Khi tôi trở về nhà, một người đồng nghiệp của chồng tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy những việc mà tôi đã làm được. Sau khóa học ở Thành Đô, chúng tôi đến núi Nhạc Sơn và Nga My với Sư Phụ. Trong khi chúng tôi đang trong sảnh La Hán trên núi Nhạc Sơn, một học viên chạy đến chỗ Sư Phụ và nói rằng, có một vị Bồ Tát đã rất lúng túng khi nhìn thấy Sư Phụ, và vị Bồ Tát đó gửi lời chào Sư Phụ. Sư Phụ nói “Khi chúng ta rời đi, họ sẽ đi bộ với chúng ta một đoạn đường khá dài.” Tôi rất sốc khi nghe thấy tất cả những điều này bởi vì tất cả những gì tôi có thể thấy là những bức tượng bằng đất nung. Sau khi chúng tôi rời khỏi sảnh, một hòa thượng ở đằng sau chúng tôi nói “Những người này thật là phi thường”. Rõ ràng là ông ấy đã nhìn thấy điều gì đó ở các không gian khác. Núi Nga My quả thật là khác với những nơi khác. Ở Kim Đỉnh, đỉnh cao nhất của núi Nga My, tôi đã lần đầu tiên nhìn được bằng thiên mục của mình. Tôi đi với Sư Phụ một vòng và đã nhìn thấy rất nhiều điều siêu thường. Tôi thấy rằng tâm của tôi rộn lên một chút. Tôi hỏi Sư Phụ “Vậy là những truyền thuyết đều là thật cả?” Sư Phụ trả lời “Các truyền thuyết không phải là tự nhiên mà có.” Hành trình được đi theo Sư Phụ vẫn còn ở phía trước Hành trình đi theo Sự Phụ và nghe Ngài giảng Pháp là một cơ duyên không gì so sánh được trong cuộc đời tôi. Mặc dù mới là một phần của chặng đường, nhưng đã để lại cho tôi những hồi ức đẹp đẽ không thể nào quên về Sư Phụ. Theo Minh Huệ
Thương sư phụ đường xa vất vả Đem pháp mầu cao cả Như Lai Truyền cho đại chúng nơi đây Biết đến chân lý đạo dày…thầm tu Thầy nói pháp như ru phật tử Giọng ngọt ngào từng chữ từng câu Bao lời đạo pháp thâm sâu Làm cho đại chúng nỗi sầu dần vơi Bao gian khó thân người ai hiểu Nỗi nhọc nhằn thầy chịu mình ên Lời vàng đạo pháp nói lên Là bao vất vả nhiều đêm thức tròn Vì Ngài sợ chúng con lầm lạc Bị ngoại tà mê hoặc tối tăm Nên thầy nào quản khó khăn Đem bao giáo pháp đưa sang đất Hàn Ơn sư phụ vô vàn cao quý Nguyện đời này quyết chí nương theo Nghiệp lành quả thiện hằng gieo Báo ân sâu nặng bao điều thầy ban Cầu sư phụ thân an tâm lạc Đem pháp màu độ bạc quần sanh Mong ai nghe đến pháp lành Một lòng tín ngưỡng tu hành thoát thân Phật tử . HUỆ THIÊN DUYÊN
Một học viên Pháp Luân Đại Pháp người Trung Quốc đang sinh sống tại Mỹ Quốc đã viết lại những hồi ức về Sư Phụ Lý Hồng Chí, khi bà đi theo Sư Phụ khắp nơi ở Trung Quốc để nghe Ngài giảng Pháp. Những hồi ức về Sư Phụ khi được nghe Ngài giảng Pháp “Tôi bị mắc một căn bệnh khi tôi còn trẻ và đã đi khám khá nhiều bác sỹ, cũng như đã uống rất nhiều loại thuốc trong nhiều năm. Nhưng cuối cùng bệnh của tôi vẫn không thể khỏi. Vào cuối năm 1992, sức khỏe của tôi giảm sút đến mức rất tồi tệ. Lúc đó gia đình tôi đã phải đưa tôi đến Bắc Kinh để chữa bệnh bằng khí công. Sau nhiều lần trị bệnh bằng khí công, sức khỏe của tôi cũng không được cải thiện đáng kể. Tôi sinh năm 1948. Khi mới chưa đầy mười tuổi tôi đã phải trải qua và chứng kiến cuộc đại cách mạng văn hóa ở Trung Quốc. Qua đó, tôi đã học được một điều xương máu, là phải tự mình suy nghĩ thay vì mù quáng đi theo người khác. Mặc dù vậy, tôi vẫn luôn cảm thấy buồn chán và thất vọng khi ở trong thế giới mê này. Tôi không biết là nên dùng chuẩn mực nào để đánh giá người khác và chính mình. Tôi là người rất thích đọc các tạp chí nói về những điều bí ẩn. Đó cũng là điều khiến cho tôi suy nghĩ rất nhiều về những điều vượt trên cuộc sống đời thường. Cơ duyên gặp Đại PhápTiếp tục đi theo Sư Phụ Sư Phụ luôn nghĩ cho người khácViệc đi theo Sự Phụ để nghe Ngài giảng Pháp đều là cơ duyênNguyện đi theo Sư Phụ Hành trình đi theo Sư Phụ vẫn còn ở phía trước Cơ duyên gặp Đại Pháp Vào tháng 7 năm 1993, một lần đến nhà bạn, tôi đã vô tình nhìn thấy một quyển sách có tên là Pháp Luân Công trên giá sách của bạn ấy. Tôi bèn lấy ra và xem qua, tôi thấy rất lạ khi trong cuốn sách có đoạn nói rằng Pháp Luân được gắn vào bụng dưới của những người tu luyện chân chính. Ngoài ra còn rất nhiều điều trong cuốn sách mà tôi chưa từng được biết trước đây. Sau đó tôi đã bảo bạn tôi giúp tôi tìm xem tôi có thể học Pháp Luân Công ở đâu. Vào ngày 25 tháng 7 năm 1993, tôi đã may mắn được tham dự khóa học Pháp Luân Công thứ 11 mà Sư Phụ Lý Hồng Chí trực tiếp giảng ở Bắc Kinh và cũng từ đó tôi bắt đầu bước trên con đường tu luyện. Khóa học được tổ chức tại một hội trường của trường Đại học công an ở Bắc Kinh. Ngay bài giảng thứ nhất tôi đã cảm thấy rất hấp dẫn khi nghe Sư Phụ nói về nền văn hóa tiền sử. Tôi đã nghe với tất cả trái tim mình và không bỏ sót một lời nào của Sư Phụ. Tiếp tục đi theo Sư Phụ Vào ngày đầu tiên của khóa học, tôi đã hiểu ra được rất nhiều điều mới lạ và cảm thấy rất phấn chấn; tôi cảm thấy mỗi ngày con người tôi lại thay đổi tốt hơn. Sau đó tôi lại quyết định tham dự một lần nữa tại khóa học lần thứ 12 ở Bắc Kinh được tổ chức ở một công ty trong khu vực Wukesong. Sau khi nghe Sư Phụ giảng bài giảng thứ nhất và thứ hai, khi về nhà tôi đã bị sốt và ngực của tôi rất đau mỗi khi bị ho, thậm chí đến mức tôi không thể nói được. Một vài đệ tử lâu năm thấy vậy bảo tôi rằng “Chị hãy cố gắng đến nghe Sư Phụ giảng, cho dù chị có cảm thấy ốm đến mức nào.” Sư Phụ giảng khóa thứ 2 ở Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, tháng 3/1993 ảnh Tôi nghe vậy nên vẫn cứ cố gắng tiếp tục đến nghe Sư Phụ giảng. Quả nhiên, sau 3 ngày, cơn sốt đột nhiên biến mất và tôi cảm giác rằng những vật chất xấu đã được gỡ bỏ khỏi thân thể tôi. Sau này tôi mới biết rằng, đó là Sư Phụ đã tịnh hoá thân thể cho tôi. Sau đó không lâu, tôi lại tiếp tục tham dự khóa giảng lần thứ 13 của Sự Phụ ở Bắc Kinh tại nhà máy ô tô 77. Sau khi tham dự các khóa học, tôi đã không còn cần đến người giúp việc nữa mà tôi đã có thể tự chăm sóc được mình. Sư Phụ luôn nghĩ cho người khác Một hôm sau khi từ lớp giảng bài của Sư Phụ, tôi đã đi tàu điện ngầm trở về nhà. Khi tôi đứng chờ tàu ở ga Wukesong, tôi đã nhìn thấy Sư Phụ đi cùng với gia đình của Ngài và một đệ tử khác. Họ mang theo cả các túi thức ăn cho bữa tàu xuất hiện thì hầu hết mọi người đều chạy xô đến cửa toa tàu và xô đẩy nhau. Tôi thấy Sư Phụ vẫn đứng đó, không tỏ ra vội vàng chút nào, Ngài để cho những người khác bước vào trước và gần như Ngài là người cuối cùng bước lên tàu. Tôi cũng nhìn thấy vào lúc Sư Phụ bước lên tàu thì chỉ còn lại một hai ghế trống. Trong khoảng có vài giây, những ghế trống đó cũng lập tức có người ngồi. Cuối cùng thì Sư Phụ là người duy nhất trên tàu phải đứng. Tôi đã rất là cảm động khi quan sát cảnh tượng đó. Tôi cảm thấy rằng Ngài rất khác với chúng ta. Tôi chợt nhận ra rằng, Sư Phụ đơn giản là một người “chân chính”. Sư Phụ thật là chân chính! Tất cả mọi thứ của Ngài đều rất chân thực. Trong lớp học, Ngài luôn luôn bắt đầu đúng giờ. Ngài cũng không nói vòng vo mà luôn đi thẳng vào vấn đề. Sư Phụ tịnh hóa thân thể cho tất cả chúng tôi trong mỗi bài giảng, một số người có những căn bệnh đã hành hạ họ trong suốt cả cuộc đời, vậy mà chỉ trong có mấy ngày mà bệnh cũng đã biến mất một cách thần kỳ. Sức khỏe của tôi cũng đã được cải thiện rất nhiều, tinh thần và thể xác tôi thật nhẹ nhàng. Tôi chưa bao giờ có được cảm giác nhẹ nhàng, vui vẻ và hạnh phúc như vậy. Những người được đến đây và nghe Sư Phụ giảng Pháp, bất kể là xa hay gần, giàu hay nghèo, chúng tôi đều có cảm giác như là người thân trong một gia đình vậy. Tất cả chúng tôi đều nghe theo lời Sư Phụ để làm một người tu luyện chân chính. Sau mỗi bài giảng, chúng tôi ai cũng muốn nán lại mà không muốn ra về. Tôi không thể lý giải được những cảm xúc của mình khi đó. Tôi cũng nhận ra rằng, tất cả những điều mà Sư Phụ đã giảng, nó đều động chạm đến thâm tâm tôi. Thực sự đã khiến tôi rất xúc động. Việc đi theo Sự Phụ để nghe Ngài giảng Pháp đều là cơ duyên Sau khóa giảng thứ 13 ở Bắc Kinh, khóa học tiếp theo được tổ chức ở Vũ Hán. Tôi rất muốn tiếp tục được đi đến đó để nghe Sư Phụ giảng Pháp, nhưng tôi vẫn chưa thể đi lại một mình được. Mặc dù sức khỏe của tôi đã cải thiện đáng kể nhưng bởi vì tôi đã bị bệnh quá lâu nên tôi vẫn còn rất yếu để thậm chí là nhấc cái phích nước. Tuy nhiên cuối cùng tôi cũng đã quyết định đi tàu đến Vũ Hán. Giường nằm trên tàu của tôi là ở tầng trên cùng và tôi rất khó có thể leo được lên trên đó. Khi tôi đang loay hoay về điều đó, thì một người thanh niên có giường ở tầng dưới nói với tôi “Bà có muốn ngủ ở tầng dưới không?”. Tôi đã rất biết ơn anh ấy và cảm thấy kính phục tấm lòng tốt của anh. Cho đến khi tôi đến ga cuối cùng, lại cũng có người giúp tôi khiêng hành lý. Tôi cảm thấy mình thật may mắn trong chuyến đi ấy. Chỉ nhiều năm sau tôi mới nhận ra rằng chính là Sư Phụ đã an bài cho tôi. Đợt ấy ở Vũ Hán Sư Phụ tổ chức 3 khóa giảng liên tiếp. Khóa thứ 3 được tổ chức tại trường Đại học kinh tế tài chính; khóa thứ 4 thì ở Hội trường của Ủy ban thành phố; còn khóa thứ 5 là ở nhà máy thép Vũ Hán. Ba khóa giảng ở Vũ Hán kết thúc vào khoảng giữa tháng 10. Khóa tiếp theo được tổ chức ở Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông. Tôi đã được theo Sư Phụ đến đó, nơi Ông giảng Pháp lần thứ 2. Nguyện đi theo Sư Phụ Tôi nhớ rằng trong khóa giảng lần thứ 2 ở Thiên Tân khi lần đầu tiên Sư Phụ nói rằng, ông sẽ để lại Pháp cho thế gian. Từ “để lại” đã khiến cho tôi ngộ ra điều gì đó thật lớn lao. Lúc đó tôi đã quyết định rằng, khi Sư Phụ đi giảng ở đâu, tôi sẽ cố gắng đến tham dự nếu có thể, bất kể đó là ở đâu. Với thân thể vẫn còn khá yếu ớt của mình, tôi biết sẽ rất khó khăn cho tôi để có thể đi theo Sư Phụ. Tuy nhiên, khi tôi nghĩ đến hình ảnh Sư Phụ giảng Pháp, thì bỗng nhiên tất cả những khó khăn đều tan biến. Mỗi lần nhìn thấy Sư Phụ đi lên bục giảng, tôi lại cảm giác những niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng mình lại dâng trào thật mạnh mẽ. Những ngày đó thật là tươi sáng và kỳ diệu. Vào cuối mỗi khóa học, Sư Phụ lại bảo chúng tôi viết ra để chia sẻ kinh nghiệm với nhau. Tôi đã rất hối tiếc vì đã không viết được gì. Lúc đó tôi không muốn nói về việc Pháp Luân Công đã cải thiện sức khỏe của tôi như thế nào. Tôi chỉ muốn viết về việc tôi biết ơn Sư Phụ đến chừng nào. Cứ loay hoay mãi mà cuối cùng tôi đã không thực hiện được điều đó. Nhưng hôm nay đây tôi đã và đang làm được điều đó rồi Hành trình đi theo Sư Phụ vẫn còn ở phía trước Hành trình đi theo Sự Phụ nghe Ngài giảng Pháp là một cơ duyên không gì so sánh được trong cuộc đời tôi. Mặc dù mới là một phần của chặng đường, nhưng đã để lại cho tôi những hồi ức đẹp đẽ không thể nào quên về Sư Phụ. Theo Minh Huệ
nguyện theo sư phụ